Which city was it?
Do you remember?
The place where we both found our time of peace Which city was it where we walked until we were tired? Across the curvy roads with pine trees stationed at every corner With our hands intertwined, we basked in the afternoon sun Sunlight gently kissed your lips, coloring them pink Your eyes were sad amidst the evening mist I thought they looked even more beautiful...
Which morning was
it? Do you remember?
Sunday was the day we spent our time together The sad city laid still as the mist spreads People grew silent, buried beneath the mist I kneeled beside you in a corner of the church Hearing our prayers, I weaved a future for our love If God blesses us, he will let us be together forever
From then on, our
love began to fade because of distance
From then on, you became someone's wife in distant place Silently, I regretted this life of mine While you cried your eyes out in vain I returned to gather our memories in search of happiness
A sad city...
filled with regrets
Where the evening wind blows, chilling my soul And on that one road where leaves would fall Without you, even the rocks feel sorrow Without you, the streets feel so desolate The sound of the evening bell slowly echoes across Bidding farewell to the person who's forgetting the mountainous slopes The person who's forgetting this love.
Translator's Note: The city that the composer is referring to is Da Lat in Vietnam.
Once called “Little Paris†by the French colonists who founded it, Da Lat is now known for
its beautiful mountain scenery and delightfully cool mountain weather. Due to
previous French colonization, Da Lat is filled with European-styled mansions
and Catholic churches built by the French. The composer wrote this song after
visiting Da Lat.
|
Thành phố nào nhớ không em? Nơi chúng mình tìm phút êm đềm Thành phố nào vừa đi đã mỏi Đường quanh co quyện gốc thông già Chiều đan tay nghe nắng chan hòa Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em Mắt em buồn trong sương chiều.. Anh thấy đẹp hơn .. Một sáng nào nhớ không em? Ngày Chúa Nhật ngày của riêng mình.. Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa Người lưa thưa chìm dưới sương mù Quỳ bên nhau trong góc giáo đường Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau. Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa Rồi từ đó chốn phong ba, em làm dâu nhà người Âm thầm anh tiếc thương đời, Đau buồn em khóc chia phôi Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui. Thành phố buồn, lắm tơ vương .. Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn và con đường ngày xưa lá đổ.. Giờ không em sỏi đá u buồn.. Giờ không em hoang vắng phố phường.. Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương Tiễn đưa người quên núi đồi, quên cả tình yêu..(3 lần) |
Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016
Thành phố buồn
Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016
Tinh Hoa Cổ Học
Cổ Học Tinh Hoa
I/ RÈN CHÍ LUYỆN TÀI
II/ TRÍ TUỆ.
I/ RÈN CHÍ LUYỆN TÀI
- Thời Cơ sinh diệu lý. Cao bước vượt thói thường
- Bạn cẩu thả tuyệt giao. Tự xét mình luôn nhớ.
- Danh lợi nhạt như nước. Sứ mệnh nặng tựa non
- Dám làm việc khó lớn trong thiên hạ. Mong đọc sách chưa thấy trong đời.
- Lập chí biết suy là tuấn kiệt. Học hành nên gắng hết công phu
- Phá ngàn trùng quan nghĩ về thiên hạ. Đọc vạn quyển sách, chí ở bốn phương
- Sách hay không chán xem và đọc. Bạn tốt lo gì đến với đi.
- Đọc sách là có ích, Trí tuệ chính là sức mạnh. Tự cường chẳng nghỉ, thời gian quý tựa hoàn kim.Đọc sách vạn quyển vẫn phải đi đường vạn dặm. Hưởng thọ trăm năm sao bằng làm thầy trăm đời.
- Có chí giàu can đảm. Vô tư rộng đất trời.
- Khẳng khái chí trượng phu.
- Săt đá tâm hào kiệt
- Lòng mang trí ngàn dặm. Chân đạp vạn trùng non.
- Mắt cười đón khách quý. Lòng cao đọc sử thi
- Trong lòng đầy nhật nguyệt. Đày mắt đủ càn khôn.
- Khảo cổ lựa kim, xét thời xem thế. Trông trong học ngoài, bỏ ngắn lấy dài.
- Đọc sách thánh hiền, làm việc nhân nghĩa. Lập trí tu dưỡng, giữ hiếu lòng trung
- Núi sách có đường, chuyên cần đi tắt. Biển học vô bờ, khổ luyện làm thuyền.
- Đại độ lượng như trời cao biển rộng. Cực thông minh tựa núi lớn vực sâu.
- Cốt yếu lập nhân khai đường tắt. Giúp đời phương cách biết đường đi.
II/ TRÍ TUỆ.
- Vàng ngọc có giá trị của nó, còn trí tuệ là vô giá.
- Trí tuệ con người trưởng thành trong tĩnh lặng còn tính cách trưởng thành trong bão táp
- Hiền giả không sống thừa trong trời đất. Người học thường thông suốt cả xưa nay
- Trò chăm đọc sách trời không phụ. Học hay lập trí nghiệp càng cao.
- Một vị Thánh nói : " Bạn muốn trở nên vượt Bậc, bạn phải biết bỏ những gì và tập trung vào đâu."
- Một vị Thánh nói : " Bạn chọn hướng đi, bạn sẽ biết đích đến "
- Sự lãng phí nhất của nhân tài là không tìm ra cho mình Sứ Mệnh và Chân Lý. Vì không tìm được chân lý nên cứ đi tìm kiếm xa xôi. Tội nghiệp thay cho họ đang đứng giữa dòng nước trong xanh mà cứ than mình khát nước.
- Người đi tập tễnh không nhầm đường thì chắc chắn vượt được người đi nhanh như bay mà nhầm đường.
- Thận theo thời thế. Nhân tính, Thiên định.
- Người ấu trĩ muốn làm lợi cho mình. Kẻ khôn ngoan muốn làm lợi cho dân tộc
- Không có việc gì khó. Làm bằng cách nào mà thôi.
- Hãy đi theo mặt trời. Bạn sẽ được sưởi ấm.
- Anh hùng vận thế. Người biết thời thế là tuấn kiệt. Tùy cơ mà ứng biến. Tùy vốn mà sinh lời. Tùy thời mà khởi nghiệp.
- Học mà không suy ngẫm là vô ích. Suy ngẫm mà không học là nguy hiểm.
- Thà đi mà chân què còn hơn ngồi một chỗ. Ở cái cây phần ngọn bao giờ cũng rẻ nhất bởi nó luôn luôn hướng về phía ánh sáng
- Điều không rõ ràng thì không nên thừa nhận
- Kẻ thích múa kiếm thì tất sẽ chết vì kiếm.
- Người mà không khát khao cho mình cái Đại Danh thì không bao giờ thành cái Đại Sự.
- Để thành công trên đường đời hai yếu tố cần thiết bạn phải học đó là : 1 Phải biết phớt lờ những gì 2 Phải biết tập trung vào đâu.
- Làm mà không học, không hỏi, không hiểu thấu. Chẳng khác gì đi đường có mắt mà không dùng
- Muốn xây dựng nền tảng không gì bằng thiện. Rạng danh môn đệ sách đọc nên chăm.
- Đọc đến trời cao biết sự học. Giải ngờ đêm vắng mở huyền cơ
- Giao du cẩn thận chăm càng học. Gốc rễ vun trồng bỏ thói chơi.
- Lòng không suy nghĩ tinh thần sảng. Nhà có thanh cao trí tuệ sinh
- Cần kiệm trị gia là sách tốt. Nhẫn hòa xử thế ấy phép hay.
- Bể học vô bờ cần làm bến. Lên mây có leo , chí phải cao
- Học Đạo ắt tinh thông trên dưới . Tiến thân há cậy ở văn chương.
- Rửa tai nghe đủ lời khen trách. Dặn lòng suy đọc sách xưa nay.
- Ánh sáng của ngọn đèn lập tức xua tan bóng tối.
- Biển học rộng ngàn dặm. Chẳng phải để người không chí vượt
- Trong quá trình đi tìm chân lý, nếu kiêu ngạo tự khép mình chắc chắn bị thất bại.
- Thiên Đàng mở lối không ai đến. Địa ngục cài then lắm kẻ vào.
- Trúc nhờ rỗng có ích- Tùng lấy tĩnh sống lâu.
- Phật vốn từ bi không giận mà vui, không nói mà tín. Người hay nghĩ tốt hễ cầu là ứng hễ đảo là thông.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)